[Xuyên sách] Tôi Chỉ Muốn Làm Bà Nội Trợ / Chương 5: Đối tượng xem mắt là kẻ lừa đảo
[Xuyên sách] Tôi Chỉ Muốn Làm Bà Nội Trợ
  • Hôm nay, Thắng Nam tan ca sớm, tất cả nhân viên đều cảm thấy bất ngờ, nhưng không ai dám mở miệng hỏi, tuy cô chưa từng lớn tiếng với bất cứ ai, nhưng không hiểu sao họ lại rất sợ hãi mỗi khi nhìn thẳng vào mặt cô, có lẽ đây là trực giác của động vật ăn cỏ khi gặp động vật ăn thịt chăng?
  • Thắng Nam trở về nhà tắm rửa, trang điểm kỹ lưỡng, sau đó chọn cho mình một bộ váy trông thật nữ tính, mang giày cao gót vào, sau đó đứng trước gương tập luyện cơ mặt sao cho gương mặt mình nhìn dịu dàng hơn, cô xoay tới xoay lui, mãi cho tới khi hài lòng rồi mới xách túi ra khỏi nhà.
  • Điểm hẹn lần này là một nhà hàng mang phong cách Châu u, bầu không khí thật yên tĩnh, cô vừa bước vào, nhân viên phục vụ đã đợi sẵn từ trước, nhìn thấy cô, phục vụ lập tức đi tới đón:
  • Người qua đường (nam)
    Người qua đường (nam)
    Phục vụ: Xin chào quý khách, cô là cô Nam đúng không ạ?
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Đúng vậy.
  • Người qua đường (nam)
    Người qua đường (nam)
    Phục vụ: Xin mời cô theo tôi, anh Khanh đã đến, anh ấy bảo chúng tôi đứng đây đợi cô để tránh việc cô không tìm thấy bàn đã hẹn trước.
  • Thắng Nam gật đầu, thầm nghĩ xem ra anh chàng này là một người chu đáo, ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm.
  • Thắng Nam đi theo người phục vụ đến trước một bàn ăn sát cửa kính, chỗ đó đã có người đợi sẵn, thấy cô tới, người này vội vàng đứng lên giúp cô kéo ghế ra.
  • Thắng Nam khéo léo cảm ơn, hai người gọi món xong, người đàn ông kia tự giới thiệu trước:
  • Hải Khanh
    Hải Khanh
    Chào em, anh tên Hải Khanh, là giảng viên của trường đại học Quốc gia Đông Thành, rất vui khi được làm quen với em.
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Chào anh, tôi tên Lê Thắng Nam, ba mươi tuổi.
  • Thắng Nam giới thiệu ngắn gọn về bản thân mình, không hề nhắc tới nghề nghiệp.
  • Hải Khanh mỉm cười nhìn cô, trong mắt chứa đầy sự tán thưởng, anh ta nói:
  • Hải Khanh
    Hải Khanh
    Sáng nay anh có tham dự phiên tòa xét xử của em, quả thật thu hút đến mức khiến người khác không thể rời mắt đi được.
  • Lần này, trên gương mặt quanh năm không lộ cảm xúc của Thắng Nam bất chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô không ngờ có người tận mắt nhìn thấy cô trên tòa rồi mà vẫn thản nhiên đến xem mắt cô như vậy, hơn nữa còn tỏ ra rất tán thưởng, xem ra lần này mong ước lui về hậu trường của cô có cơ hội trở thành sự thật rồi.
  • Hải Khanh
    Hải Khanh
    Anh cảm thấy em là một cô gái rất thú vị, ở em anh không cảm thấy sự kiêu ngạo của một tinh anh trẻ tuổi mà là sự đằm thắm qua từng năm tháng, anh nghĩ chúng ta sẽ rất hợp nhau.
  • Thắng Nam không nói gì, không phải là cô lạnh lùng mà là do cô không biết nên ứng phó thế nào đối với những lời ngọt ngào dịu dàng như thế này, trong lòng có chút gì đó khó chịu, nghe vào tai giống như quá giả, nhưng cô lại không biết giả ở chỗ nào, phải chăng là do trực giác của cô sai rồi?
  • Thắng Nam quá khao khát cuộc sống yên bình sau hôn nhân, vì thế cô đã miễn cưỡng lờ đi trực giác nhạy bén của một vị thẩm phán để thử cho mình và Hải Khanh một cơ hội tiến tới với nhau.
  • Những ngày sau đó, hai người cùng nhau đi ăn, cùng nhau xem phim, cùng nhau dạo phố không khác gì đôi tình nhân ngọt ngào, vì thế sự cảnh giác của Thắng Nam đối với Hải Khanh cũng ngày càng nhạt dần, cho đến khi…
  • Hải Khanh
    Hải Khanh
    Chị cứ yên tâm đi, con nhỏ đó sắp vào tròng rồi, đợi tôi cưới nó về, làm nó to bụng, đến lúc đó nói gì mà nó không nghe, miếng đất đó thuộc về chị là cái chắc, chỉ mong rằng chị Hà đừng quên công lao của tôi.
  • Hải Khanh
    Hải Khanh
    Ha ha, nhờ ơn của chị đấy, sau này có cần phi vụ nào tương tự như thế thì nhớ gọi cho tôi, lương giảng viên ba cọc ba đồng, tôi cũng muốn kiếm chút cháo để mở một công ty nhỏ, biết đâu được hưởng phúc của chị mà ăn nên làm ra thì sao.
  • Hải Khanh
    Hải Khanh
    Trong lúc hai người đến một nhà hàng dùng cơm, Thắng Nam nói muốn vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại đầu tóc của mình, nhưng đi được nửa đường, cô lại quên mất việc đem theo son môi, vì thế cô trở ngược ra bàn ăn.
  • Tuy nhiên, khi cô đi đến gần chỗ ngồi của Hải Khanh thì đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của anh ta với người nào đó trong điện thoại, từ nội dung, cô đoán có lẽ người bên đầu dây bên kia chính là người có liên quan đến vụ kiện đất đai cô đã xử vào mấy hôm trước, không cần đoán cũng biết người nọ chính là bà Hà.
  • Trong lúc hai người đến một nhà hàng dùng cơm, Thắng Nam nói muốn vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại đầu tóc của mình, nhưng đi được nửa đường, cô lại quên mất việc đem theo son môi, vì thế cô trở ngược ra bàn ăn.
  • Tuy nhiên, khi cô đi đến gần chỗ ngồi của Hải Khanh thì đã nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện của anh ta với người nào đó trong điện thoại, từ nội dung, cô đoán có lẽ người bên đầu dây bên kia chính là người có liên quan đến vụ kiện đất đai cô đã xử vào mấy hôm trước, không cần đoán cũng biết người nọ chính là bà Hà.
  • Thắng Nam không tức giận tiến lên hỏi rõ ràng mà chỉ lạnh lùng xoay lưng rời đi, bước ra khỏi nhà hàng, cô không gọi taxi mà một mình lang thang trên đường phố.
  • Đi được một đoạn không biết là bao xa, cô móc điện thoại ra, gọi cho người nào đó rồi lạnh lùng phân phó:
  • Lê Thắng Nam
    Lê Thắng Nam
    Theo dõi sát vụ kiện của ông Thái và bà Hà, đừng để cho bên kia giở trò gì, còn nữa, điều tra một thanh niên tên Nguyễn Hải Khanh, là giảng viên của trường đại học Đông Thành, nếu phát hiện anh ta có bất cứ dấu hiệu phạm tội gì thì khui ra cho tôi, khui càng bung bét càng tốt, cứ việc làm, mặc kệ sau lưng anh ta có người hay không, tôi sẽ chống cho các anh.
14
Chương 5: Đối tượng xem mắt là kẻ lừa đảo